Nhật Bản và HAVICO – suy ngẫm về một chặng đường

Trong cuộc sống , mỗi thế hệ trẻ chúng ta ai cũng mang trong mình những hoài bão và ước mơ về hạnh phúc và thành công. Ước mơ sẽ là động lực , là hành trang để chúng ta vượt qua mọi rào cản và hướng về tương lai phía trước. Nhưng không phải ước mơ nào cũng trải đầy hoa thơm và cỏ ngọt. Đường đời còn muôn vàn chông gai và thử thách. Để có được ngày hôm nay, làm một cô giáo đứng trên bục giảng, cố hết sức mình truyền tri thức, cảm hứng và khích lệ ước mơ cho các em, tôi cũng đã trải qua, chứng kiến bao đổi thay và biến chuyển.

 

Nhớ lại vài năm về trước có những lúc tôi gần như nhụt chí, muốn từ bỏ tất cả mọi ước mơ của mình để sống một cuộc sống bình yên . Thật may mắn cho tôi vì một bước ngoặt lớn trong đời khi tôi đến với HAVICO – nơi đắp bồi và chắp cánh những ước mơ.

 

Cũng như bao bạn trẻ khác, sau khi tốt nghiệp tôi luôn mong muốn tìm cho mình một công việc  ổn định , phù hợp với năng lực để có thể tự nuôi sống bản thân mình và đóng góp một phần cho gia đình  và xã hội . Tuy nhiên điều đó thật không hề dễ , nhất là khi đất nước đang trong giai đoạn hội nhập và phát triển với bao thách thức và đòi hỏi về chất lượng nhân lực ngày càng cao, đặt ra cho giới trẻ không chỉ cơ hội mà còn cả thách thức. Mỗi người trẻ tuổi cần nắm bắt kịp thời khoa học công nghệ và kỹ thuật tiên tiến trên thế giới. Không những thế cần phải có vốn ngoại ngữ, kỹ năng sống và hiểu biết về văn hóa, xã hội của nước bạn để làm hành trang cho tương lai.

 

Nhận thức được điều đó, tôi đã chọn cho mình con đường đến với Nhật Bản. Trước mắt tôi đầy những lo âu và thử thách. Tôi chắc rằng ngay lúc này đây rất nhiều bạn trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời cũng có suy nghĩ giống tôi. Ngày tôi dự định du học Nhật Bản là thời điểm thị trường này bắt đầu phát triển. Cũng như mọi lĩnh vực mới mẻ khác, luôn có thật nhiều ý kiến và luồng thông tin trái chiều. Có cả những bài báo thấm đẫm nước mắt viết về cuộc sống khó khăn hay những đắng cay của du học sinh khiến tôi thật sự hoang mang không biết có thực sự nên đặt niềm tin vào đó hay không.

 

Thế rồi tôi cũng quyết định đến với HAVICO sau khi đã tìm hiểu, đã được chính giám đốc Đỗ Minh Chính tư vấn và động viên. Sự nhiệt tình của ban lãnh đạo cùng sự dạy dỗ tận tình, chu đáo của các thầy cô, cán bộ nhân viên cùng với sự gần gũi và cởi mở của bạn bè đã giúp tôi vượt qua mọi rào cản về tâm lí, khoảng cách.

 

Những ngày đầu học trên lớp là những chuỗi ngày tôi luôn lo lắng rằng tiếng Nhật khó vậy không biết mình có theo được không? Nhưng với sự dậy bảo tận tình, quan tâm từ phía thầy cô thì lo lắng của tôi đã dần tan biến. và tôi chợt nhận ra rằng mình học tiếng mẹ đẻ của một dân tộc khác, ở nhiều góc độ cũng giống như những ngày đầu mình cắp sách đến trường năm nào. Quả vậy, tiếng nhật thật sự không khó như nhiều người vẫn nghỉ. Nếu bạn đã có mục tiêu rõ ràng, có hứng thú và say mê cùng quyết tâm học tập thì bạn sẽ thấy nó rất đơn giản và rất hấp dẫn, thú vị.

 

Còn nhớ ngày lên đường rời quê hương Việt Nam sau những ngày học tập. Bên cạnh niềm vui và tự hào, một chút lo lắng lại dậy lên trong tôi. Tôi không biết những kiến thức mình đã có về nước Nhật, về tiếng Nhật liệu đã đủ hay chưa, người Nhật có sẵn sàng đón chào chúng tôi và cho những người như tôi nhiều cơ hội hay không, … Nhưng với quyết tâm tìm kiếm tương lai cho chính mình, nhớ tới những niềm kì vọng của cha mẹ, thầy cô và lời động viên của anh Đỗ Minh Chính – giám đốc HAVICO ngày nào: “Em phải thật quyết tâm. Có quyết tâm là làm được tất cả. Để có một tương lai tươi sáng thì nhất định phải có tri thức, phải học tập không ngừng”, tôi lại cố gắng để lấn át mọi nỗi sợ của mình khi bước lên chiếc máy bay hướng tới xứ sở hoa anh đào.

 

Sau hơn 5 giờ đồng hồ tôi đã có mặt tại sân bay nước bạn . Ấn tượng đầu tiên tại Nhật trong tôi là sự hướng dẫn tận tình chu đáo của các nhân viên  sân bay, rồi sự đón tiếp ân cần của thầy cô và các bạn đi trước. Tất cả đều làm cho tôi thấy vơi đi cảm giác nhớ nhà và lo sợ. Tôi thấy mình có thêm tự tin hơn ở chặng đượng phía trước. Tôi vẫn còn nhớ hôm đó khi lên xe rời sân bay, ngồi cùng xe mà tôi không dám nói gì chỉ vì cảm giác ngại ngùng. Dù đã học tiếng Nhật một thời gian nhưng lần đầu thực sự đứng giữa những người Nhật ngay giữa nước Nhật, cái cảm giác sợ nói sai, sợ bị chê cười cứ níu giữ tôi. Phải mãi một lúc sau, cảm nhận được sự thân mật và cởi mở của mọi người tôi mới dám tự tin nói những lời đầu tiên. Không ai chê cười tôi cả mà mọi người đều tận tình chia sẻ, hướng dẫn. Về tới kí túc xá, tôi lại được chỉ dẫn tận tình về chỗ ở, về cách đi siêu thị và cách sử dụng mọi tiện nghi. Đất khách quê người vốn luôn là điều mà mỗi người Việt Nam ta ngần ngại, thế nhưng khi làm một du học sinh tới Nhật Bản, tôi đã thực cảm nhận được sự gần gũi và thân quen. Và đó là lúc tôi bắt đầu thấy tự tin hơn, biết rằng đây chính là cuộc sống, là tương lai mà tôi đã luôn mong ước và nỗ lực.

 

Thế rồi cũng đến lúc tôi phải tự đứng trên chính đôi chân của mình mà không có bố mẹ hay người thân bên cạnh nữa. Tôi chẳng bao giờ quên cái buổi đầu tiên tôi đi tàu không biết mua vé để rồi được những nhân viên nhà ga tận tình hướng dẫn. Tôi cũng không quên được ngày đầu chọn hàng trong siêu thị với bao lúng túng. Rồi những ngày đầu tới với trường mới, được những thầy cô người Nhật hết mình chỉ bảo, hướng dẫn. Một chặng đường không dài nhưng cũng không ngắn đã qua đi. Phải thừa nhận rằng có những lúc thật khó khăn, có những lúc tôi thấy mệt mỏi và lo lắng. Nhưng sau tất cả, có được ngày hôm nay, trở về quê hương, trở về chính HAVICO để làm một giáo viên đứng trên bục giảng, đó là điều tôi vui sướng và tự hào.

 

Các bạn trẻ ạ. Tuổi trẻ là tuổi của hoài bão, ước mơ và  bao khát vọng. Dẫu biết rằng đường còn dài và nhiều chông gai phía trước nhưng tôi tin rằng các bạn sẽ sớm vượt qua mọi rào cản để sớm đi tới thành công. Hãy sống như dòng sông chảy về biển lớn, đừng như những cánh bèo trôi dạt theo dòng chảy lững lờ. Chỉ có không ngừng học tập và tích lũy tri thức , kỹ năng kinh ngiệm mới giúp chúng ta thêm tự tin, vượt qua mọi chông gai thử thách để đón chào tương lai phía trước.

 

Cám ơn Ban lãnh đạo HAVICO, những con người tâm huyết đã khơi nguồn cảm hứng, đã luôn dẫn đường và động viên. Cám ơn các bạn và cả chính các em học viên đã bao năm đồng hành, gắn bó. Chúc HAVICO ngày một lớn mạnh! Chúc các em luôn vững bước tương lai, đạt mọi điều mơ ước!

 

Đỗ Thị Thanh Loan

Giáo viên – Phòng đào tạo HAVICO

Bình luận:
0/5 (0 Reviews)
CHIA SẺ