CHUYỆN VỀ DÒNG SÔNG NGUỒN VÀ NHỮNG CHÂN TRỜI MỚI

Bài viết đoạt giải nhất cuộc thi viết "Cảm nhận HAVICO" chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 2015

Người ta vẫn thường nói rằng: “Đất nước tôi là một đất nước giàu có, một đất nước tươi đẹp và có nhiều những thứ tốt lành như tôi vẫn thường mơ ước và nghĩ đến…từ khi tôi chưa biết gì”. Tôi tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất hình chữ “S” này, một đất nước đã có 4000 năm lịch sử. Việt Nam để tôi tự hào và một Việt Nam để tôi ước mơ, tôi không biết đất nước mình tươi đẹp như thế nào, nhưng tôi đã từng ảo tưởng về nó như thế đấy, và thế là tôi sống hết quãng tuổi thơ êm đềm trong những câu chuyện cổ tích như vậy.

Tôi nghĩ mình sẽ không bị vấp ngã – nhưng người ta bảo “ai trên đời cũng có vài lần vấp ngã”, cái “người ta bảo” ấy có thực sự là đúng hay không?, tôi đã từng băn khoăn về điều đó nhiều lần, nhưng ngay lúc này tôi nghĩ là nó đúng.

Ai trên đời chẳng có những lần vấp ngã – đó là lẽ đương nhiên. Nhưng đối với tôi, với một đứa trẻ từ trước tới giờ chỉ đi trên con đường trải đầy hoa hồng, đầy mật ngọt, đến một giọt máu bị mất đi cũng khiến những người xung quanh tôi đau lòng. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ sống như thế này cho đến khi lớn lên rồi già đi, chẳng cần thay đổi.Tôi chỉ học được cách nhận lại mà không biết cách phải cho đi như thế nào. Tôi cứ ôm tất cả về cho mình như thế, không một chút do dự, không một chút nghĩ suy. Tôi vẫn cứ mỉn cười sống những ngày tháng đủ đầy, không thiếu thốn…cứ như vậy….cho đến khi….. tôi mất hết tất cả.

Tôi mất đi hai người mình thương yêu nhất chỉ trong một ngày, một tích tắc, sau một hồi chuông điện thoại định mệnh, và tôi mất hết mọi thứ “đã từng thuộc về tôi”.Nhưng tôi nghĩ những thứ đó “chưa khi nào” là của tôi hết, mà là tôi nhận lại từ người khác mà thôi.Tôi tuyệt vọng, sao có thể đi tiếp trên con đường phủ đầy những cơn ác mộng và màn đêm đen đặc này được nữa đây.Tôi không phải một đứa yếu đuối nhưng cũng không đủ mạnh mẽ để đứng lên.Tôi không biết mình đang làm gì, phải làm gì và sẽ làm gì. Đầu tôi trỗng rỗng, hoang mang và không có lối thoát. Mất hết rồi!

Ở đời, ít ai tin vào duyên phận cũng như những chuyện tình cờ mà quen nhau, mà trở thành ý nghĩa.Tôi nghĩ mình vẫn là một đứa may mắn sau những chuyện vừa xảy ra, tôi gặp được một người bạn – người mở đường, Chị ấy đã cho tôi biết về một điều thú vị, một cuộc sống mới và những trải nghiệm mới, nơi mà tôi gọi là “dòng sông nguồn” – nơi tôi được hồi sinh.

“Chúng ta không thể ngồi yên một chỗ để học lái xe, cũng không thể chỉ ăn cơm, uống nước mỗi ngày mà trưởng thành để làm những người lớn theo đúng nghĩa. Chúng ta không thể khép chặt trái tim để yêu một ai đó, càng không thể hời hợt đứng yên cả cuộc đời, để vô cảm nhìn ra thế giới mà vẫn đòi hỏi một cuộc sống phải có ý nghĩa.

Nếu chưa thử, sẽ vĩnh viễn không biết mình có thể làm được những gì.Nếu chưa vượt chướng ngại vật, sẽ vĩnh viễn không biết hóa ra mình có sức bền và sức bật lớn đến thế.

Có rất nhiều người, luôn e dè và sợ hãi khi đối diện với chính cuộc đời mình mỗi ngày, chứ chẳng cần qua sóng gió.Những nỗi sợ thất bại, sợ vấp ngã, sợ phải đánh đổi, làm chúng ta không dám bước chân, không dám tiếp nhận thử thách.

Khi chưa trải qua sẽ nghĩ mọi sự thử thách là cơn ác mộng, bước chân vào sẽ là đau đớn, là thương tổn, phần nhiều người vì thế mà e dè chuyện bước đi.”

Đó là bài học đầu tiên, người ta dạy cho mỗi người cách biết đứng lên và bước đi trên đôi chân của mình. Trên đời không ai được nhận miễn phí một cái gì cả, mỗi chúng ta phải tự cố gắng để giành giật đước cái mình muốn có, dù khó khăn hay gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình đứng lên “một đứa trẻ muốn tập đi cũng phải nhiều lần vấp ngã, tự đứng lên rồi sẽ đi được thôi”, dòng đời của con người cũng vậy, nó không thẳng tuột mà còn có những đoạn cong, mỗi chúng ta phải tự cố gắng, tự đứng dậy, mới thấy được phía cuối con đường có những gì.

Ở đây, tôi học được cách trao đi yêu thương mà không cần nhận lại.vậy mà từ trước đến giờ tôi chỉ ích kỉ nhận về cho mình chứ không hề biết cho đi. Ở đây, người ta sống như một gia đình, dẫu mỗi người họ mang một dòng máu khác nhau, đến từ những nơi xa xôi khác nhau.Nhưng khi đến đây là sống dưới một mái nhà, hơn thế nữa là một mái nhà tràn đầy tình yêu thương.

“Điều ước tốt đẹp cho riêng bản thân mình đã là quý giá, nhưng điều ước mà ta dành riêng cho những người ta yêu thương lại càng quý giá hơn”.Đôi khi cũng cần sống cho người khác nữa, không chỉ riêng chính mình.

Ở đây, tôi học được cách tự bảo vệ mình, học được cách tự an ủi mình sau những vết thương. Dù là vết thương lòng hay vết thương ngoài đều đau cả, nhưng vết thương lòng nó dai dẳng nhiều hơn. Tự an ủi mình những khi không có ai bên cạnh, con người cũng cần có cái tự lập nhất định, đâu phải lúc nào cũng có người ở bên cạnh mà giúp ta được đâu, vậy nên ta cần phải mạnh mẽ.

Ở đây, tôi thấy người ta sống khác tôi lúc trước. Một cô bé không có ước mơ, không có dự định, sống thụ động và dựa dẫm. Tôi ghét chính bản thân mình lúc trước. Người ta cũng là con người, cũng như tôi, nhưng làm được hơn tôi mọi thứ. Và tôi thấy mình vô dụng. Ở đây, người ta trưởng thành nhanh lắm! người ta giỏi và tự lập lắm! người ta sống có mục đích và đáng để tôi ước mơ. Vậy nên tôi cũng sẽ như họ, sẽ cố gắng để làm được như họ.

Ở đây, tôi được học và biết về một đất nước xa xôi.Đất nước mà từ nhỏ tôi vẫn nghe bà kể chuyện, đất nước với những mùa anh đào trong gió, đất nước nhìn thấy ông mặt trời đầu tiên, đất nước mà có những con người không giống tôi. Đất nước Nhật Bản!

Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất.” Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước Nhật như thế”.

Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác.Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.

Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai.Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”.Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn.Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ.Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra.Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết.

Đó là câu chuyện của một người Nhật Bản đang học tập và làm việc tại Việt Nam, ở đất nước họ được giáo dục như thế, ở đất nước họ có một nền tảng vền văn minh như thế.Họ ý thức được mục đích của bản thân mình.Họ tự hào về quốc gia của họ. Ở đây, cũng có những người được qua đất nước họ học tập, được hưởng một nền giáo dục tiên tiến và mới mẻ, những du học sinh việt vẫn ngày một cố gắng và học tập để có thể mang những tri thức của họ trở về nước, giúp ích cho nước nhà.

Tôi yêu Nhật Bản, nhưng tôi cũng có một Việt Nam để tự hào. Vì con người Việt sâu sắc và tình cảm hơn bao giờ hết. Vì ở đây tôi được học tập dưới một mái nhà đầy tình tương.HAVICO – Dòng song nguồn, nơi mà tôi muốn viết lên tất cả, nơi mà mở ra cho tôi “những chân trời mới” kì diệu đến nhường nào. Tôi yêu các bạn, yêu HAVICO, và tôi yêu cuộc sống hiện tại của chính mình.

“Hy vọng là khi ta nhận ra: Nếu biết gieo hạt sẽ có mầm xanh. Trưởng thành là khi ta biết trồng 1 cái cây xuống nền đất của mình. Trải nghiệm là khi bạn chăm bón nâng niu cái cây đến ngày cây đó nở hoa. Hạnh phúc là trải qua bao khó khăn, bạn sẽ có ngày hái quả. Trong cuộc sống này. Mọi thành công đều bắt đầu từ việc nhỏ nhất: gieo mầm hy vọng. Đừng bao giờ bỏ cuộc, bạn nhé.”

Mai Thanh Lịch

Học viên lớp K15-A14

Bài viết đã đoạt giải nhất cuộc thi viết “Cảm nhận HAVICO”, tháng 11 năm 2015

Bình luận:
0/5 (0 Reviews)
CHIA SẺ