Dựng xây trí tuệ tương lai

Đã mười mấy năm từ ngày tôi rời trường đại học, bước chân lên con đường xây dựng sự nghiệp cho bản thân và gia đình, mang theo những khát vọng được cống hiến cho quê hương, đất nước. Nhiều biến chuyển, nhiều niềm vui và cả những khó khăn đã trải qua, ngay những ngày này đây khi một lớp đàn em vừa trưởng thành và lần lượt bay tới chân trời mới, tôi lại cảm thấy trong mình bao cảm xúc về một con đường của đam mê và hi vọng.

Tôi chính thức rời cánh cổng trường đại học năm 2004. Đó là những ngày mà cả đất nước đang biến chuyển không ngừng do quá trình hội nhập cùng thế giới. Điện thoại di động, xe máy, máy tính, … đang từ những thiết bị chỉ dành cho người có điều kiện đã nhanh chóng trở thành những thứ hết sức bình dân. Cái ăn, cái mặc cũng chẳng còn thiếu thốn đối với đại đa số người dân. Sinh ra và lớn lên trong thời đổi mới, để rồi trưởng thành giữa những năm tháng hội nhập, phát triển là một may mắn lớn của thế hệ chúng tôi, bởi lúc giao thời đó chính là điều giúp cho thế hệ chúng tôi vừa được hưởng những tinh hoa cổ truyền cùng âm hưởng hào hùng một thời bi tráng của dân tộc, lại vừa kịp nhận lấy luồng gió mới trẻ trung và hiện đại của kỉ nguyên công nghệ vừa ập đến.

Thế nhưng, may mắn là thế, nhưng bên cạnh niềm vui và hân hoan của một chàng trai trẻ sẵn sàng lao vào con đường sự nghiệp, tôi lại thấy cả những nỗi lo, những trăn trở. Bạn bè tôi, người cùng trang lứa với tôi, ai cũng được ăn học, vậy mà khi vừa bước ra khỏi ghế nhà trường thôi thì sao nhiều người thiếu việc làm đến thế, sao nhiều lo lắng và hoang mang đến vậy? Những dự định, những hoài bão và cả niềm hưng phấn trước ngày tốt nghiệp dường như chẳng mấy người giữ được, tại vì sao? Có phải vì những gì mà bạn bè tôi từng kì vọng chẳng hề giống với thực tế cuộc sống mà chúng ta đối mặt hàng ngày, vì môi trường giáo dục đại học dường như đã vô tình vẽ ra cho những người trẻ tuổi viễn cảnh không hề thực tế? Tôi tin là như vậy!

Nhìn lại toàn bộ nền giáo dục Việt Nam, chúng ta chỉ thấy những bằng cấp, những giải thưởng trong nước rồi quốc tế, nhưng lại chẳng có nổi một phát minh công nghệ mới hay một mô hình kinh tế sáng tạo. Chúng ta có quá nhiều học sinh, sinh viên học giỏi nhưng lại hoàn toàn thiếu thực tiễn. Vậy nên mới có chuyện doanh nghiệp nhiều vô kể, nước ngoài đầu tư không hề ít nhưng rồi thì những việc đó luôn thiếu người trong khi người thì vẫn cứ thiếu việc. Không phải việc không có, mà chẳng qua là người không đáp ứng được việc mà thôi.

Trăn trở mãi về việc đó, mong tìm ra cách để thay đổi, tôi dần hiểu rằng phải thúc đẩy giáo dục và đào tạo. Ở nhiều nước phát triển, việc học tập không hề áp lực như nước ta, trẻ em không cần dành quá nhiều giờ cho trường lớp mà cuối cùng vẫn là những nhà khoa học, kĩ sư, doanh nhân thành công, đó là bởi phương pháp giáo dục. Nhận thức được điều đó cùng lúc với khi có dịp tìm hiểu về đất nước và con người Nhật Bản, tôi đã định hướng con đường của mình tới với công việc ngày nay, cùng các cộng sự đầy tâm huyết dạy dỗ và chắp cánh cho những lớp đàn em tới với chân trời Nhật Bản giàu có, xinh đẹp và văn minh. Đó chính là nơi để các em tiếp thu lấy tinh hoa trí tuệ, học tập tri thức và kinh nghiệm của những chuyên gia hàng đầu, của một xã hội mà khoa học, công nghệ, kinh tế đều đứng nhất nhì thế giới. Có được trí tuệ đó, tương lai mới thật tươi sáng, quê hương đất nước mới càng giàu đẹp và văn minh.

Tôi đã lập nên HAVICO chính từ những mong muốn như vậy!

Mới đó mà đã hơn tám năm, từ ngày tôi dồn hết trí lực và tình cảm của mình vào mục tiêu giáo dục và đào tạo nhân lực. Với sự hỗ trợ của những cộng sự tài năng, hết mình với giáo dục, cũng như sự tin tưởng và ủng hộ của bao bạn bè và cả chính các bậc phụ huynh cùng các học viên, HAVICO của tôi nay đã phát triển đủ lớn để tôi thấy vui sướng và tự hào.

Còn nhớ ngày nào thành lập, chỉ một văn phòng nhỏ tư vấn về du học, qua bữa đôi khi chỉ là miếng bánh mì ăn tạm để lấy sức trở lại với công việc. Nhưng niềm say mê và những tâm huyết không cạn nên mọi người lại cố gắng, lại vượt qua tất cả. Hay đến tận ngày hôm nay, có những hôm dành cả ngày khuyên nhủ một bạn trẻ đang đầy hoang mang trước ngưỡng cửa cuộc đời, hay cả đêm hướng dẫn và đưa dù chỉ một em ra sân bay tới Nhật Bản… Vất vả thật đấy, nhưng đó cũng là một niềm vui, một hạnh phúc và tự hào của người làm giáo dục.
Tám năm với gần hai ngàn học viên đến rồi lại đi mang theo những khát vọng của tuổi trẻ. Rất nhiều em trong số đó giờ đây đã thực sự trưởng thành và thành đạt, làm sao có thể không hạnh phúc. Hôm nay chắp cánh cho các em tới với thành công đã là một niềm vui, nhưng đó chưa phải là tất cả bởi niềm vui lớn nhất là khi được tin các em thành công, đỗ đạt, làm giàu cho bản thân, gia đình và mang trí tuệ, kiến thức xây dựng đất nước, làm rạng danh dân tộc. Được thấy thắng lợi của các em, tôi vẫn thường tự nhủ mình, cũng như nói với các cộng sự rằng: “Đó chính là cái tâm của chúng ta dành cho giáo dục đã thu được kết quả xứng đáng.”

Những ngày này đây, khi tôi để những kí ức về cả một hành trình suốt thập kỉ qua ùa về và đặt tay viết nên những dòng này, chính là lúc tôi đang mang trong mình những cảm xúc xen lẫn cả vui sướng và bồi hồi khi tiễn chân các học viên thân yêu. Năm mới vừa đến chưa bao lâu, lại một thế hệ trẻ sau những ngày học tập hăng say dưới mái nhà HAVICO đang chuẩn bị lên đường. Ngày được tin tất cả các em đều trúng tuyển VISA là ngày tôi vô cùng tự hào và hạnh phúc. Một cánh cửa rực sáng vừa mở ra, ngày mai thôi các em đã ở một xứ sở mới đầy niềm tin và kì vọng. Trong niềm vui thắng lợi, tôi cũng không khỏi bồi hồi trước lúc chia tay những chàng trai, cô gái đầy đam mê đã nhiều ngày tháng gắn bó cùng HAVICO. Làm sao có thể quên lúc làm quen và chia sẻ với từng em, rồi chứng kiến giờ học mỗi ngày cùng sự trưởng thành dần của các em, nhớ cả ngày 20/11 nơi các em tươi vui gửi tới thầy cô những món quà chân tình và ý nghĩa, hay những nét thư pháp dù còn non nớt nhưng đã mang đầy tính sáng tạo và hoài bão tuổi trẻ…

Tiễn chân các em học viên kỳ tháng 4/2016

Đất nước ta rồi có lớn mạnh cùng các cường quốc hay không? Điều đó tôi tin sẽ được chính các em trả lời. Chỉ cần còn đó những người trẻ tuổi mang trong mình hoài bão và đam mê, tương lai tươi sáng chắc chắn ở thật gần chúng ta, giống như ánh đèn rực rỡ trước cổng sân bay mỗi lần tôi tiễn chân các em.

Con đường giáo dục và đào tạo chẳng bao giờ có điểm kết, và chắn hẳn sẽ còn nhiều gian nan đối với HAVICO cũng như với bất cứ ai đã bước lên nó. Nhưng với tôi, đó là con đường thật hạnh phúc và vinh quang. Bởi đó là con đường dựng xây trí tuệ cho tương lai.

Hà Nội, ngày 04 tháng 04 năm 2016

ĐỖ MINH CHÍNH

Chủ tịch HĐQT, Giám đốc HAVICO

Bình luận:
0/5 (0 Reviews)
CHIA SẺ