HAVICO – Nơi bắt đầu những ước mơ

Bài viết của một học viên HAVICO, một trong những bài đã được giải trong cuộc thi viết văn “Cảm nhận HAVICO” nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua. Trân trọng giới thiệu!

——————–

 

HAVICO – NƠI BẮT ĐẦU NHỮNG ƯỚC MƠ

 

Ở cái tuổi 25, lưng chừng nông nổi, lưng chừng trưởng thành cuộc sống cũng theo vậy mà bộn bề những lo toan. Có những ngày tháng kì lạ, khi người ta mải miết chạy đua, đấu tranh và không ngừng nỗ lực,  người ta hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian, quên mất những người thật sự quan trọng trong cuộc sống này. Cho đến một ngày trong một sớm mai chưa kịp thức giấc, nó với tay lấy cái điện thoại nhìn trên facebook, hiện lên những đóa hoa tươi thắm, những lời chúc mến thương gửi đến những người thầy, người cô. Nó băn khoăn, hồi tưởng, rồi lại nhắm mắt, trong cơn mộng mị chập chờn có lúc nó đã mỉm cười và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. May sao cuộc đời nó đã không trở nên nhỏ bé, không đứng một góc bên đời lặng lẽ nữa kể từ khi nó có ý định du học, nó gặp những con người ấy ở một nơi chỉ tồn tại những kí ức đẹp đẽ trong cuộc đời,  những kí ức mang tính quyết định người nó sẽ trở thành mai sau . Havico-Mái nhà chung của những ước mơ được chắp cánh. Nơi tiếp thêm động lực, niềm tin cho ước mơ bay xa đến một chân trời và cuộc sống mới. Nó miên man lại những ngày đầu mới đến đây học.

    Biết bắt đầu từ đâu đây? Có quá nhiều thứ nghĩ đến. Đối với nó mỗi ngày đi học là một ngày tràn đầy năng lượng, những trải nghiệm vô giá. Trong suốt mấy tháng qua không ngày nào nó không cảm nhận được điều đó. Nó luôn được nghe, được tận mắt thấy về những câu chuyện ý nghĩa của cuộc đời ai đó mà nó không được sống, những câu chuyện nâng đỡ cuộc đời, vun đắp cho ước mơ, hoài bão của nó.

     Món quà ý nghĩa đầu tiên mà Havico đã dành tặng cho nó,  bài giảng về định hướng nghề nghiệp của tiến sĩ Nguyễn Lê Minh. Trong đầu nó vẫn nhớ như in câu mà thầy đã nói  “Hiểu mình, hiểu nghề, lựa chọn, lập kế hoạch và hành động”, thật ngắn gọn nhưng đầy đủ và không phải ai cũng lĩnh hội được hết. Trước đây, từ rất lâu rồi, nó từng vướng vào vòng lẩn quẩn của guồng quay định mệnh an bài . Nhưng chính Havico trong ngần ấy thời gian đã chỉ ra rằng chính nó mới là người tạo ra những định mệnh ấy, đường chỉ tay dù có xấu thì vẫn nằm trong lòng bàn tay ta, chỉ có ta mới điều khiển được chúng. Chính thầy đã chỉ ra cho nó thấy những tầm nhìn đúng đắn đó,  đứng đắn tới mức buộc nó phải được thực hiện.

         

        Món quá ý nghĩa tiếp theo mà Havico đã dành tặng cho nó,  Chuyến hành trình đầy ý nghĩa đến chùa Ba Vàng, nơi cất giữ những trang sử hào hùng của dân tộc, những người đã nằm xuống để nó được sống trong hòa bình. Nó như được sống giữa những tháng năm bom đạn, máu lửa để từ đó mà biết trân trọng, nâng niu hiện tại. Nó còn được thầy trụ trì chùa Ba Vàng  đại đức Thích Trúc Thái Minh giảng đạo. Nó cảm thấy thấm đậm tình người và lòng nhân ái trong bài giảng của thầy trụ trì, nó học cách trao đi yêu thương và không cần nhận lại, nó vẫn nhớ như in câu của thầy trụ trì nói “ Gieo nhân nào thì gặt quả ấy” đúng vậy nếu ta gieo yêu thương thì ta sẽ gặp được hạnh phúc, nếu ta gieo thù hận thì ta sẽ gặp được khổ đau. Từ nay nó hứa với bản thân rằng nó chỉ gieo những điều tốt đẹp và tránh những điều xấu xa.

       Một món quà mà Havico dành tặng cho nó để nhằm củng cố thêm cho niềm tin về đất nước và con người mà nó sắp đặt chân đến, Havico đã mời đến một vị khách mời có sự am hiểu về xu hướng phát triển, quan hệ hợp tác của hai nước Việt-Nhật trong những năm tới, đó là Tiến sĩ Lê Doãn Hợp, nguyên bộ trưởng bộ thông tin và truyền thông. Hiểu hơn về tình hình hiện tại mà có định hướng hơn con đường tương lai.

        Món quà đặc biệt và ý nghĩa mới đây nhất mà Havico đã dành tặng cho nó như một hành trang để nó đi đến đất nước mặt trời mọc đó là nó được tham gia lớp học “Tâm Trí Việt “ chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà người ta đã cho nó được trải nghiệm nhiều cảm xúc khác nhau để nó nhận ra những điểm khuyết mà bây lâu nay nó ngộ nhận nó là một người hoàn hảo. Người ta truyền cho nó sự tự tin, kinh nghiệm sống, sự vất vả của cha, của mẹ. Nó nhìn thấy mình trong những câu chuyện mà người ta kể nó nghe, nó chỉ biết khóc thút thích, nó cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng tại sao mình lại vô tâm đến thế  Tảo tần sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn Đưa tấm lưng gầy cha che chở đời con” Cha mẹ đã hy sinh cho nó quá nhiều mà nào một lời kêu than.

      Ngoài ra, để học hành hiệu quả và phát huy được tính chủ động, Havico còn tạo ra câu lạc bộ “Tuổi trẻ Havico” nơi có thể thảo luận với các học viên khác về ngôn ngữ, văn hóa, đất nước, con người Nhật Bản. Nó không thể đến với nước Nhật mà không hiểu bất kì thứ gì về đất nước đó được, thầy dạy nó vì lẽ đó mà bạn cũng dạy nó.

       Những ngày đi học chưa bao giờ là nhàm chán, có ai đó nói rằng tiếng Nhật học khó lắm, chán lắm. Là khó thật  nhưng không bao giờ là chán đâu nhé, nó sẽ kể bạn nghe. Thầy rất tâm lí khi biến một người thầy thành một người bạn trong suy nghĩ của mấy chục con người phía dưới. Một người bạn lí tưởng mà nó có thể thoải mái tâm tình, bộc lộ suy nghĩ mà không e dè, nể sợ. Cũng chính vì vậy mà chưa một lần nó ngần ngại nói ra những điều chưa hiểu. “Bạn” là vậy tận tình lắng nghe để chỉ ra từng lỗi sai nhỏ, thầy là vậy nhẫn nại giải thích nó nghe từng chữ một. Bài có khó thì nó mới băn khoăn nhưng cũng vì lớp vui vẻ thì nó mới nhiệt tình hỏi han như vậy.

          Có một ngày vào giữa những ngày hè nóng bức của thủ đô, những bạn trẻ đang say mê học hành thì có hai người đã lật đật chạy đi mua chè cho cả trung tâm ăn bớt cái nắng của mùa hè, có nhưng hôm hai người đó đã nhịn đói đến 1h đêm chỉ để chờ và chăm lo cho học viên của mình. Đó là anh Chính và chị Ngọc Anh, nó chưa bao giờ nghĩ hai con người ấy, một là chủ tịch, một là giám đốc bao giờ. Họ thân thiện và gần gũi. Trước khi trở thành những con người làm giáo dục thì chính họ đã từng  miệt mài học hành hăng say, chính lẽ đó mà hơn bất kì ai họ hiểu được sự nhọc nhằn dù nhỏ trong “ngôi nhà” của mình. Trong Havico luôn xuất hiện những điều tử tế dễ thương là vậy. Anh Chính và chị Ngọc Anh cũng chính là một trong những người đứng ra tổ chức những hoạt động vui, khỏe có ích khác của Havico. Nào là tham gia các hoạt động xã hội, làm từ thiện, tình nguyện viên, cắm hoa, bóng đá, văn nghệ, báo tường…Havico là một nơi mà không phải đại học, không phải những năm tháng cấp 3 nhưng nó vẫn được tham gia rất nhiều hoạt động ngoài giờ lên lớp. Âm thầm nuôi dưỡng một vùng tâm hồn hướng tới những điều thiện lành, có ích cho xã hội.

    Có hiểu cho niềm vui của học viên thì mới biết hành động thế nào. Nếu có một ngày phải xa nơi đây, nó chỉ mong cho hai người ấy luôn mạnh khỏe, nhiệt huyết như vậy để có thể tiếp tục lèo lái con thuyền giúp thật nhiều bạn trẻ sang bến bờ của ước mơ và xây dựng Havico ngày càng vững mạnh hơn nữa.

         Giờ đây nếu ai hỏi nó về bất kì thứ gì đến từ Nhật bản nó đều có thể trả lời như chính nó đã từng ở đó rất lâu. Havico đã chuẩn bị một hành trang vững chắc, bước chân nó rồi sẽ vững vàng và tự tin hơn trên đất nước người.

     “ Học tập chỉ mở cửa, bạn phải bước qua cánh cửa đó” Havico đã mở cửa ước mơ cho nó việc còn lại là nó phải bước qua cửa đó bằng chính đôi chân của mình, nó sẽ cô gắng để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội và phải thật thành công để không phụ công ơn mà Havico đã “ nui dưỡng tâm hồn bên trong, nâng đỡ cuộc sống bên ngoài” cho nó suốt thời gian qua. Nhân dịp 20/11 nó cũng giống như hơn 2 nghìn học viên đã từng học tập ở Havico muốn dành muôn lời cảm ơn đến ban lãnh đạo Havico và các thầy, cô đã đưa nó trở thành con người của ngày hôm nay, chúc quý thầy cô luôn luôn mạnh khỏe để tiếp tục định hướng và phát triển con đường giáo dục, giúp những người như nó hoàn thành mục tiêu lớn của cuộc đời mình.

           Muốn đến phải bắt đầu đi. Havico sẽ và luôn là nơi bắt đầu của những ước mơ.

Vũ Như Tuấn

Học viên lớp K16-A7

Bình luận:
0/5 (0 Reviews)
CHIA SẺ